Đây chính là tựa đề cho một CD của Nữ Nhạc Sỹ Đào Nguyên. Chỉ với cái tựa thôi cũng đã đủ mang đến cho tôi một thiện cảm lúc ban đầu. “Những Bậc Thềm Rêu” hình như đưa ta về một quá khứ bị đánh mất, và nay không còn ghi lại một chút vết tích nào. Bước chân về nơi cũ, những bậc thềm đã phủ lớp rêu......
Những quan niệm xa xưa về giai trò của người phụ nữ trong xã hội giờ đã thay đổi nhiều. Người phụ nữ Việt Nam, đặc biệt những phụ nữ Việt Nam hiện đang sống tại hải ngoại, không ít thì nhiều đã chịu ảnh hưởng của nền văn minh Tây Phương, nền văn minh mà vai trò của người phụ nữ thường được đề cao......
... Điều tôi ghi nhận là Đào Nguyên không chỉ chọn thơ tình yêu đôi lứa như nhiều nhạc sĩ khác. Có bài phảng phất một nhân sinh quan (Gió Sương)… Có bài bàng bạc sự trở về với chính mình, rồi hòa nhập mình vào bao la (Giòng Sông Xưa)… Có bài đưa ra một hình ảnh thật giản dị, nhưng làm ta bàng......